Cật heo cháy tỏi

6:53 PM Add Comment
Cật heo cháy tỏi là một món nhậu gọi bia, kêu rượu được đông đảo dân nhậu yêu thích.

Nguyên liệu:
Cật heo: 2 quả (0,5 kg)
Hành tây: nửa củ
Tỏi: nửa củ
Gừng tươi: 20g
Dầu ăn
Gia vị: Hạt nêm, nước tương, tiêu, rượu trắng.

Món ăn ngon: Cật heo cháy tỏi
Cách làm:
Cật heo để nằm trên thớt, lạng thành 2 phần, cắt bỏ màng trắng, dùng rượu + gừng tẩy cho hết mùi khái, sau đó rửa lại bằng nước sạch.
Dùng dao khứa hình mắt võng trên cật và cắt ngang thành từng miếng có bề ngang khoảng 2 cm.
Ướp cật với 1/3 thìa mì chính, nửa thìa nước tương, nửa thìa cà phê hạt nêm, chút tiêu, tỏi.
Hành tây bổ múi cam (bằng 1/2 so với thái để xào)
Phi thơm tỏi với một thìa súp dầu ăn, đến khi tỏi vàng đều thì cho hành tây vào đảo nhanh tay, cho cật vào đảo cho tới khi cật săn lại; cho một chút mỡ tỏi, tiêu rồi cho ra đĩa.
Cật heo cháy tỏi dùng nóng với nươc tương với ớt thái lát.

Click để xem thêm các món ăn ngon từ thịt lợn:
» Dồi trường xào cải chua
» Bao tử heo tiềm tiêu xanh

Săn sâm cầm tiến vua

12:32 AM Add Comment
Không ai ngờ được, mấy ngày tôi loanh quanh ở Phú Thọ, thấy người ta ăn sâm cầm tiến vua rào rào, ngay trong những buổi năm cùng tháng tận của 2006 – Bính Tuất niên này. Theo dõi một toán thợ săn du sơn du thuỷ, đì đoàng súng nổ hai ngày, tôi đã tận mục cảnh chim sâm cầm tiến vua được ăn tơi bời trong các đám nhậu, máu chim loang nhiều mặt nước ao đầm rồi bị dầm trong hũ ngâm rượu của cánh trọc phú thích làm thịt cả trời xanh…


Loài chim quý hiếm

Nghĩ lại thì cũng thấy thương ông vua Tự Đức (1848-1883), vì hiếm con, ông có chỉ dụ bắt người dân ven Hồ Tây hằng năm phải cung tiến 10 đôi chim sâm cầm kỳ diệu để “tráng dương, bổ thận”... Không phải tôi thương vì ông sớm phải toan tính cho cái khoản kia.

 Thương vì làm vua mà ăn chim cá tiến vua cũng chỉ có cá anh vũ với chim sâm cầm (Vải Quang, húng Láng, ngổ Đầm/ Cá rô đầm Sét, sâm cầm Hồ Tây). Để đến nỗi, chính sử viết: năm 1870, vì sự phản đối kịch liệt của dân thôn và “chính quyền cơ sở” ven Hồ Tây (trước những hệ luỵ vì phải cống nộp đặc sản chim sâm cầm gây ra), vua Tự Đức đã dằn lòng bãi bỏ lệnh cống nạp chim tiến vua. Rõ khổ.

Người ta bảo, cái nôi chim sâm cầm quý bị bắt đem tiến vua là Hồ Tây, cái chốn vừa linh thiêng vừa hào hoa của đất rồng bay nghìn tuổi. Nơi con cái anh vũ được bắt để tiến vua là ngã ba Hạc, ngã ba sông tiền sử của nước Nam (gần cầu Việt Trì, tỉnh Phú Thọ hiện nay).

 Con cá ấy nó ăn rễ cây chiên đàn nghìn tuổi ở miền đất huyền thoại rồi ngấm tinh tuý của đất trời mà nên thiêng nên quý. Con chim sâm cầm cũng vì ăn củ nhân sâm ở trên núi Trường Bạch xứ Cao Ly phương Bắc mà thành món tiến vua.

Chuyện kể rằng, cộng đồng người dưới chân Trường Bạch Sơn, năm ấy, vì dịch bệnh, sắp đi vào tuyệt diệt. Tiếng khóc lóc rền vang  mặt đất, trên bầu trời, những đám mây đỏ như máu cũng đứng im chết chóc.

Bấy giờ, có cô con gái xinh đẹp, là con một bác thợ săn già dưới chân Trường Bạch. Cô quá thương xót cho bà con, người thân đang tuyệt vọng kêu khóc. Lại  nghe kể: trên núi tuyết, có một loài chim với sức khoẻ kỳ lạ, thịt nó có tính năng bổ dưỡng đến nhiệm màu. Là bởi vì nó sống và ăn một loài cây mảnh mai, ưa bóng râm, thích khô sợ nước trên núi Trường Bạch xa xôi.

Loài chim nhỏ (sâm cầm) bay lên trời với đôi cánh dũng mãnh thì cô gái rất biết, bởi bố cô và cả ông cô đều là thợ săn lành nghề. Nhưng con chim ấy nó ăn củ rễ cây gì? Cô đã lang thang nhiều ngày trên đỉnh núi cao lạnh giá hoang dấu chân người ấy để theo dõi xem loài chim nhỏ dũng mãnh kia ăn cái rễ củ cây gì.

 Cuối cùng, cô gái quả cảm đã mang được cái rễ và củ cây có hình đứa trẻ (nhân sâm) mà loài chim nhỏ vẫn ăn xuống núi Trường Bạch, thứ củ rễ thần kỳ đã cứu được cả cộng đồng. Loài chim bí ẩn ăn cả tạ cả tấn nhân sâm để lớn lên và để có sức khoẻ thực hiện hành trình di trú dọc quả đất nọ, từ bấy được gọi là sâm cầm (loài chim ăn rễ và củ cây nhân sâm).

 Có phải vì thế mà, đến thế kỷ thứ 19, tại Việt Nam, trong chỉ dụ của một vị vua (Tự Đức) gửi Hà Nội có ghi như sau: “Cứ như lời tâu thì sâm cầm là món ăn ngon, lại là thứ thuốc rất bổ nên sắc cho Tỉnh thần Hà Nội sức bảo dân làng Nghi Tàm hàng năm đến mùa phải có mười đôi chim tiến cống càng sớm càng hay”.

 Thế là từ năm Tự Đức thứ 17 (1847), Nghi Tàm phải cống sâm cầm.

Cứ đến hẹn lại lên “bầy sâm cầm nhỏ/ vỗ cánh mặt trời” ở ven Hồ Tây (như lời bài hát quen thuộc về Thủ đô) suốt hàng nghìn năm qua; cho đến gần đây, người ta tàn sát sâm cầm Hồ Tây nhiều quá, nên loài chim nhạy cảm, mong manh này nó chuyển “bến ghé thăm Việt Nam” của mình về hai tỉnh ven kinh đô là Vĩnh Phúc, Hà Tây.

Thông tin thú vị và buồn buồn: năm trước, có nhà khoa học lên tivi tiết lộ với quốc dân đồng bào rằng, Sâm cầm hãi thủ đô quá nó bay như một cơn mưa màu đen về cái Đầm Vàng rộng rãi bình yên trên Lập Thạch, Vĩnh Phúc.

Cánh thợ săn ồn ồn kéo lên trúng đậm ở Đầm Vàng, nước hồ loang máu đỏ của loài chim đen nhức tiến vua.

Nghe đâu, hai năm nay, đàn sâm cầm đã tủi phận nắn con đường thiên di tránh rét của mình (từ phương Bắc dọc xuống phương Nam của quả địa cầu và ngược lại) cho nó có lộ trình nghỉ -  tiếp nhiên liệu ở vùng đất Tổ Phú Thọ.

Tôi tạm thời không nói chim về cái đầm nào trên đất huyện Cẩm Khê, để tránh cho loài sâm cầm di cư tội tình của các vị vua chúa phong kiến bị một phen thảm sát nữa.

Chuyến tàn sát

 Năm tao bảy tuyết hẹn hò, từ tháng 10 Dương lịch cuối năm trước đến tháng 2 đầu năm sau, là mùa giá rét, sâm cầm gọi nhau từ ải Bắc ghé qua châu thổ Bắc bộ của chúng ta, tôi lại tìm đến đám thợ săn.

 Lương, SN 1967, là một tay được cơ quan hữu trách cấp giấy phép sử dụng súng săn. Nhưng hắn đã dấn lên làm một cái nghề trái pháp luật là buôn bán, sửa chữa và sử dụng rất nhiều loại súng khác nữa (cùng với thuốc súng, đạn chì). Các chuyến đi săn không tiền khoáng hậu của hắn là một cái gì thật đau lòng với những người yêu thiên nhiên hoặc có chút kiến thức về bảo tồn.

Khuôn mặt hắn cháy rạm bởi một lần rang thuốc súng, bị bỏng nặng (xem ảnh). Chúng tôi đi qua thị trấn Đông Phú, ngược các xã Phú Lạc, Tình Cương, qua mãi lên Tiên Lương, giáp tận Yên Bái. Trời lạnh, sương mù và gió rét căm căm.

 Những hồ nước đọng câm lặng, cỏ năn cỏ lác trụi thùi lụi, chỉ dạt trôi đám bèo tãi như lớp váng bẩn. Bầy vịt nhà thỉnh thoảng nhao lên một chặp với mớ lông cáu bẩn làm mặt hồ khẽ thoáng chau mày.

 Con đường quê nâu xám uốn lượn cùng đám khói mục đồng lơ mơ nhả lên trời. Sâm cầm giờ hiếm hoi lắm. Nhưng đi qua những triền đồi cằn sim mua trung du với những con vạc, con giang (chim) có sải cánh dài cả mét (nặng khoảng 2kg/con), Lương cũng chẳng thèm bắn.

 Kỷ lục của đời thợ săn chim của Lương đã có, ấy là năm ngoái hắn bắn được con ngỗng trời nặng 7kg. Với hắn, đám chim trời còn nhiều nhặn đó lúc nào cũng nằm trong nòng súng của mình rồi, muốn dốc ra lúc nào để làm thịt thì lấy thôi. (Mỗi khi bắn giang hay cò, vạc, rất tự nhiên, Lương và đồng đội nói, kiểu như: “Để tao lấy con này ăn tạm”; “Mày ra cây đa cuối làng lấy con vạc về ăn”!).

 Mãi rồi, đám  thợ săn cũng chỉ cho tôi thấy, sâm cầm kiếm ăn lùi lũi, nó bơi như đám củi mục trên mặt nước. Sâm cầm bơi lặng lẽ đến mức, ngay cả khi nó nhẩn nha, mơ mộng kiếm ăn cùng chúng bạn trên mặt đầm, qua ống nhòm, tôi vẫn thấy được cái đầu đen, cặp mỏ đỏ hồng của nó in hình non tơ xuống mặt đầm.

 Ao thu lặng lẽ nước trong veo trong thơ Nguyễn Khuyến chắc cũng chỉ tĩnh đến thế là cùng. Tất cả, êm đềm như trong cơn mơ.

 Cho đến lúc phát súng bắn đạn dia kinh hoàng của một thợ săn dền vang. Một cô nàng sâm cầm gục đầu nằm nổi luôn trên mặt nước hồ, nơi mà cách đó nửa giây nó còn lơ đãng với trời mây non nước.

 Nhóm sâm cầm 3 con còn lại cùng hốt hoảng nhao lên mặt nước. Phát súng thứ hai chát chúa.  Sâm cầm rơi êm đềm xuống mặt đầm. Phát súng ấy là phát súng đón đầu, đạn chì được vãi trên chín tầng mây để bắn chim bay (đám thợ săn có câu “quân tử bắn chim bay, chứ không ai đi bắn chim đậu). Lông sâm cầm khi đã bị hạ sát đen nhoay nhoáy, đen như nhựa đường vừa đun sủi.

 Sâm cầm thật tội. Bởi nó là giống chim lành hiền đến ngu ngơ nhất hạng. Lương bảo tôi:

-Sâm cầm nó dại lắm, vả lại nó là giống chim quý, đang ngày càng hiếm, nên thợ săn đã nhìn thấy con nào là hầu như con ấy bị… bắn chết. Đã bắn là chết. Đã thấy là phải bắn!

 Thật ra thì chim di cư, con nào cũng lành hiền đến ngu ngơ thế. Có lẽ vẫn theo thói thường: khách du lịch Tây bao giờ cũng gà tồ hơn đám khách “ri” xứ mình. Hoặc có lẽ vì: ở đám chim di cư như sâm cầm, nó đến từ các nước bạn xa xôi, ở đó người ta không săn bắn dữ dằn, tận diệt như ở xứ ta.

Mỗi năm ghé qua Việt Nam một lần, chim di cư chưa kịp thích nghi hoàn cảnh nhẫn tâm khắc nghiệt thì đã bị hạ sát sạch sành sanh. Sạch sành sanh vét cho đầy túi tham.

 Đến nỗi, có lần, Lương bắn một con chim gì rất to, hắn làm thịt để chén chú chén anh thì thấy chân chim đeo một cái vòng có chữ USSR (chiếc vòng của tổ chức nghiên cứu chim từ Nga họ gắn vào). Lương vứt bỏ cái vòng, cắt chân chim cho vào ngâm rượu tuốt.

Hắn có tới cả nghìn cái chân chim di cư trong bình rượu hổ lốn giữa nhà. Lương vô cảm còn là vì câu chuyện bảo tồn, tình yêu - trách nhiệm với thiên nhiên còn là một cái gì đó quá xa xỉ với hắn.

 Cái con cò, con giang nó khôn ranh như thế mà còn bị bắn chết, nữa là sâm cầm. Cò nó nhìn thấy ai mặc áo rằn ri (trang phục thường gặp ở thợ săn)  là nó bay tá hoả. Bởi vì cò nhớ mặt bọn “kẻ thù” vác súng.

 Sâm cầm thì chẳng cần nhớ nhung gì đám áo rằn ri hết bởi nó chỉ là vị khách đi qua Việt Nam thôi. Có lẽ chim tiến vua tha hương kia nó đang bận hoài nhớ những núi sâm quý trên Trường Bạch ở Cao Ly xa xôi?

 …Chợt có một đàn sâm cầm sà xuống, lông nó đen như hắc ín, loáng ướt nhóng nhánh cả một góc trời. Sâm cầm hạ cánh xuống mặt đầm, cứ lặng lẽ bơi như một mẩu gỗ mục mà kiếm ăn.

 Lương vừa ngồi rình sâm cầm, vừa lôi búa đinh, một cái chày nhỏ bằng ngón chân cái làm bằng gỗ nghiến với vô số cát tút đồng vàng ươm, mỗi thỏi to bằng ngón tay cái người lớn ra nhồi đạn.

 Súng hai nòng, bắn đạn dia, vòm đi của đạn to bằng cái nong, bắn trượt cũng thành… trúng. Có khi đàn cò bay qua, hắn chĩa sung lên giời nổ một phát, cò trắng rơi như cánh diều đứt dây trắng toát cả một góc ruộng ngô đất cọ.

 Lương lôi cát tút ra, một tay cầm hũ thuốc nổ xám xịt, miệng cắm điếu thuốc đang đở lửa; tay kia Lương cầm một ngọn nến đã châm. Cái mặt mới bị thuốc nổ làm cho cháy xém của anh ta không biết sợ là gì, hắn liều như một chiến binh cảm tử.

 Đến giờ, tôi cũng không hiểu bởi tại làm sao mà lúc ấy tôi có gan ngồi cạnh hắn để chụp ảnh (với lý do làm… kỷ niệm)!

 Nến được nhỏ vào đáy ngoài của cát tút lớn. Rồi đến “phôi” nhựa trắng, nến, giấy, rồi lại một lượt những giọt nến sáp bít phía trên. Cuối cùng, hắn mở hộp đạn chì với những viên to bằng hạt đậu nành ra, dùng muỗng múc mỗi cát tút một muỗng đạn chì.

 Trong áo di lê của Lương có búa đinh và một cây chày gỗ nhỏ. Hắn cắm chày vào cát tút, dùng búa gõ nhẹ cho đạn và các phụ gia nén chặt. Đạn được gài vào bao, bao đạn thắt quanh người (xem ảnh), trông đám thợ săn như lũ… xâm lăng đằng đằng sát khí trong phim cái thời “Mùa nước nổi”, “Cánh đồng hoang” độ trước.

 Mấy chú sâm cầm lặng lẽ rơi như giọt nước lớn màu đen xuống một mặt đầm ở cách thị trấn Đông Phú vài cây số. Lương nín thở, Bảy tụt quần áo, mặc mỗi cái quần sà-lỏn. Gió mùa đông Bắc vẫn giá rét căm căm.

Vì cái đầm nổi tiếng nhiều sâm cầm này, hôm nay đã bị đám thợ săn nào đó nổ súng gây kinh động một lần lúc sương mù còn lãng đãng. Sau khi điều tra biết được bối cảnh đó, Lương và Bảy quyết định đổi chiến thuật: dẫu ngu ngơ khù khờ cực độ thì sâm cầm cũng trở nên khôn ngoan sau những lần thấy đám bạn đồng hành đi hết quả đất của mình bị hạ sát.

Không thể bơi thuyền ra bắn sâm cầm được nữa, chúng nó sẽ bay mất. Bảy mặc sà lỏn thả mình xuống đám bùn một cách từ từ, rồi người hắn lút trong làn nước bầy nhầy váng bọt.

Lương phồng mồm thổi một cái săm xe ôtô (4 chỗ) cũ thành chiếc phao nhỏ. Lương ném xuống cho Bảy một tàu lá chuối nữa. Săm xe để kê nòng sung và bơi, lá chuối để nguỵ trang. Bảy lùi lũi tiến ra phía chú sâm cầm cô độc trên mặt đầm lặng phắc.

 Sương khói tới mức, cả đàn sâm cầm sà xuống, nhưng giờ chúng tôi chỉ nhìn thấy có một chú chim đen nhức. Đám trẻ ở xóm nghèo ngồi trong bụi tre phóng tầm mắt hiếu kỳ ra nín thở theo dõi cuộc săn sâm cầm. Một bà cụ mắt mũi lem nhem, đi qua thở dài: gớm, con chim có một dúm thịt mà cái nhà bác ấy phải trần truồng lúc rét chết cò thế này ở dưới đầm. Hết khôn chúng nó dồn ra dại.

Tiếng súng chưa kịp nổ, Bảy còn lạnh giá dưới mặt nước đầm nhớt nhèo năn lác cũ thì bầy sâm cầm nhỏ đã vỗ cánh mặt trời. Lần này là ngoại lệ, sâm cầm dại dột cũng đã thoát chết để tiếp tục hành trình từ Siberia (Nga) xuống bán đảo Triều Tiên, qua Trung Quốc, Hồng Công, qua Việt Nam, Thái-lan, Indonesia, Australia (và ngược lại) của mình.

 Bỗng dưng, sự nhăn nhó rét sun thịt da của Bảy lại gây cho tôi một niềm vui khó tả: bầy sâm cầm thoát tử nạn.

 Tôi luôn tin đó là một loài chim thiêng, nó đi vòng quanh địa cầu để làm một sứ mệnh gì đó, chứ không phải là để cho người ta săn bắt phục vụ những cái thú phàm phu của mình như hiện nay.

 Báo chí đưa tin: một nhóm nghiên cứu tại Đại học California đã theo dõi hơn 400 tổ sâm cầm ở British Columbia (Canada) trong 4 năm và họ phát hiện ra rằng, loài chim lơ ngơ ngốc nghếch trước sung đạn của cánh thợ săn (ở Việt Nam) này có một thứ giác quan kỳ lạ, như là linh giác trong nhận thức. Nó kiểm soát được rất nhiều hiện tượng tự nhiên xung quanh nó, trừ những họng súng đạn dia bắn trượt cũng thành trúng của Lương và Bảy ở các vùng đầm Sông Thao…

Lương cầm xác 3 con sâm cầm, gương mặt sạm cháy vì thuốc súng săn với bộ quần áo rằn ri, bao đạn khổng lồ khiến hắn không có dáng dấp gì của một người được ăn món thời trân cống tiến ông hoàng bà chúa ngày cũ.

Mấy cái quán ở vùng Văn Khúc, Hiền Đa, Đông Phú thỉnh thoảng cũng có bán dăm ba con chim sâm cầm do thợ săn ở các vùng quê vớ được không nỡ ăn thứ đắt đỏ. Họ bán có khi hai chục nghìn, có khi ba chục nghìn một con sâm cầm nặng 4-500g.

Trung bình một con sâm cầm khi đi qua vùng Cẩm Khê, Phú Thọ, nó có trọng lượng từ 5-9 lạng. Nếu chịu khó đặt hàng các quán xá vùng Sông Thao hiện nay, bạn có thể mua được vài con sâm cầm, nếu “phục kích” đúng dịp sương mù giá rét cuối năm, với giá từ 80-120.000 đ/con.

Khi thì người ta giăng lưới bắt được sâm cầm còn sống, chủ quán có thể cắt tiết chim cho bạn xem ngay trước mắt. Khi chim đã bị bắn chết thì họ thịt sạch sẽ để trong tủ lạnh, ngăn đá từ trước. Cũng có khi họ ngâm sẵn sâm cầm trong bình rượu (ngâm một năm trở lên mới uống), con chim dang cánh bơi trong rượu mạnh.
Sâm cầm Hồ Tây bị săn bắn, chế biến thành món ăn ngon cho dân nhậu
Tại vùng Cổ Tiết (Phú Thọ) có ông cán bộ quân đội về hưu rất mê săn bắn, ông thu gom chim sâm cầm cả vùng, cứ ngâm các hũ rượu hai con sâm cầm/hũ, bán tiền triệu cho cánh trọc phú ở Hà Nội.

Trên mạng, không tin bạn cứ gõ chữ “chim sâm cầm”, sẽ gặp mấy cái tửu quán rao bán rượu chim sâm cầm với những công dụng trời ơi đất hỡi rất là quyến rũ. Có lẽ, chỉ cô gái theo bóng sâm cầm trên Trường Bạch Sơn huyền thoại nọ mới biết thật giả “rượu dân tộc” ướp ủ sâm cầm trong thời buổi này…

Riêng đám Lương, Bảy mà tôi đang lếch thếch lặn lội theo, bọn hắn bắn sâm cầm rồi toàn đem rán, nướng, hầm thuốc bắc, uống rượu hết.

Mùa sâm cầm năm nay hiếm quá, 3 con chim mới bắn được, Lương đem moi ruột rửa bằng rượu, cồn sạch sẽ rồi ngâm tất trong hũ lớn. Gọi là “tửu táng” loài chim tiến vua dằng dặc bao huyền thoại, từng được sử cũ (ví như nhà bác học Lê Quý Đôn) trân trọng ghi chép.

Mấy chàng cán bộ xã, cán bộ huyện vùng Cẩm Khê thì ăn sâm cầm như cơm bữa.

Thật ra, người nông dân trong khu vực chẳng thiết tha gì với giống chim này, bởi lúc người ta chưa săn lùng ráo riết, bao đời nay họ vẫn đánh chén sâm cầm mà chẳng thấy bổ béo ngon nghẻ gì nhiều.

Họ ăn sâm cầm như ăn con giẽ giun, con mòng két, con cuốc cuốc (đỗ quyên).

Cho nên, vào cái buổi sốt sâm cầm này, mỗi khi tóm được sâm cầm bằng bẫy thủ công hay sung kíp (tự chế), cung nỏ, thậm chí súng cao su, bẫy nhựa mít, họ đều đem bán lấy mấy chục nghìn, cho con chim đen (theo cách gọi của họ) phục vụ đám khách “giàu quá hóa rồ” (theo cách nghĩ của họ).

Lương cũng là người Cẩm Khê, hắn cũng ăn sâm cầm từ nhỏ cùng cha mẹ. Nhưng hắn khác những người nông dân vùng Sông Thao ở chỗ, hắn có niềm tin son sắt vào giá trị lớn lao với sức khỏe con người của sâm cầm.

Hắn uống tiết sâm cầm với một vẻ mặt mãn nguyện, khoái trá không bút mực nào tả nổi. “Tớ nghiện súng săn, tối ngủ để súng ở đầu giường. Nhóm của tớ mỗi thằng phải ba khẩu, một khẩu một nòng, một khẩu hai nòng, một khẩu bắn tỉa (súng hơi, có đầu ruồi để ngắm, súng săn lớn không cần… ngắm). Toàn chơi súng Pháp, có lúc bán cả xe máy để mua súng.

Một ngày một không nổ một quả (bắn chim, thú) thì người bứt dứt không chịu nổi!” – Lương thổ lộ khi đã ngà ngà rượu chân sâm cầm.

Cái hắn nghiện hơn là uống tiết sâm cầm. Máu của loài chim nước, lại là chim di cư xuyên lục địa này rất tanh, nhất là trong đại họa cúm gia cầm này, khả năng nó bị cúm là cực lớn. Song Lương và Bảy (cùng đồng bọn) chẳng quan tâm đến điều đó.

Thịt sâm cầm bọn hắn ăn theo truyền thống của người Sông Thao trong thời kỳ sâm cầm còn bay như cơn mưa rào đen khắp ao đầm, sông hồ trung du. Nghĩa là họ luộc sâm cầm với nước gừng (nay thêm quế, thảo quả) cho đỡ tanh, rồi đem sâm cầm ra nướng hoặc quay. Trước khi quay giòn, nhớ cắt lấy cặp chân sâm cầm ngâm rượu.

Lương dạy tôi cách phân biệt sâm cầm với các loài chim khác:

-Có một cách cực kỳ đơn giản: không loài chim nào trên thế giới có cái chân giống lũ chim ăn nhân sâm này. Các ngón chân của nó xòe, thắt như củ sâm trên núi ấy.

Ngón chân giữa (dài nhất) của nó khi xòe rộng ra mặt bàn, nó gồm ba hình tròn xoe đặt thành hàng dài từ đầu ngón đến gốc ngón. Ba hình tròn như đồng xu đặt liên tiếp nhau (ba cái màng đạp nước của nó đều hình tròn xoe) trên một ngón chân – đó là sâm cầm!

Những chi tiết khác thì rất dễ: Đầu và cổ chim lông đen, lưng và bụng lông xám chì, mắt màu nâu đỏ. Mỏ chim có búp lông (có khi màu trắng), chân màu lục nhạt đốt thắt trông giống như những đoạn của củ sâm...

Quý nhất là sâm cầm mà ở đầu nó có túm lông màu đỏ, nghe nói bổ dưỡng gấp ngàn lần (khi tiến vua hoặc tiến ai đó, tóm lại là khi “hiến hưởng”) so với sâm cầm đầu đen. Nhưng cũng là chục năm nay bắn sâm cầm, tớ chưa gặp con nào đầu đỏ, có thể bọn tán ăn nó chỉ bốc phét thế cho nó huyền bí thôi.

Hóa ra, khi trò chuyện mới vỡ lẽ ra, dưới cái mặt xạm cháy vì khói súng giữa thời bình, Lương cũng là người ưa tìm tòi. Hắn bắt tôi hứa phải tặng hắn quyển Chim Việt Nam xuất bản từ mấy chục năm trước của nhà “điểu học” - GS Võ Quý, sau khi tôi tiết lộ là giá sách nhà tôi đang có.

Săn chim trở thành cái thú phàm phu của nhiều người dân xứ này.
Lý luận của Lương rất có lý:

-Tớ còn giữ cả cuốn “tạp chí nội bộ” của những người thợ săn ở Hải Dương, trích nghị định quy định gì đó về săn bắn, sâm cầm là loài được phép săn bắn.

Sâm cầm chỉ quý trong sử sách và trong thơ văn thôi, chứ nó là chim nước, chim di cư, có gì đâu, nếu không bắn nó về đen đặc bầu trời. Nếu không là thứ tiến vua, có khi sâm cầm chỉ có giá 3000đ/con - bằng giá một chú cò bay lả bay la từ trong cổ tích lên… thớt nhậu hiện nay. Mà sâm cầm bắn mãi cũng chẳng hết, vì mùa đến, sâm cầm khắp thế giới nó lại đi qua Việt Nam.

-Vả lại, bọn tớ bắn sâm cầm thế này không thể giết hết sâm cầm được. Mà nhà nước phải bắt cổ cái giăng lưới nó bắt chim bằng đài đĩa, mỗi tối bắt hàng trăm con cò vạc, giang, mòng két, le le, sâm cầm hiện nay để phục vụ các quán nhậu chim trời ấy.

Nó bắt tiệt hết cả núi rừng vào lưới. Vì nó ghi âm tiếng kêu của các loài chim, dụ chim vào lưới rồi bắt cả tải. Bọn tớ đi bắn thế này là dạy cho sâm cầm dại dột cách khôn ngoan. Tớ bắn vài lần, chim trở nên nhút nhát hơn, thế là nó sống sót để tiếp tục bay về… Austraylia để mùa đông sang năm nó lại về Việt Nam.

Súng nổ đinh tai thế này, giỏi lắm, mỗi lần rình mò bắn được vài con. Bọn giết hết chim phải là bọn đánh lưới!

-Tại sao ông Lê Quý Đôn viết trong sách của cậu rằng chim sâm cầm là món tiến vua. Thì độ ấy, con dân nước ta phải đi bắt chim cho vua đánh chén, họ bắt bao nhiêu năm rồi, có làm sao đâu? Nay vua chúa phong kiến không còn, tớ đi bắt sâm cầm về ăn (chim trời cá nước mà) cũng là hợp lý. Có gì mà lo sâm cầm bị tuyệt diệt. Mà tớ không bắn thì rồi lũ chim di cư này nó cũng đi nơi khác hết, chứ nó có ở Việt Nam đâu mà cậu tiếc – Lương lý luận.

Lương ương bướng thích ngụy biện. (Rang thuốc súng cháy mặt, cháy cả nhà, suýt bị công an tống giam hắn còn chả sợ, nữa là lời hiệu triệu hãy thương xót giống chim huyền thoại của tôi).

Nhưng Lương có lý, khi hắn cho rằng bọn hắn là dân chơi súng săn, bọn hắn làm cho chim di cư khôn hơn, và việc bọn hắn bắn vài con chim cả ngày săn sùng sục cũng chẳng thể làm cho chim quý bị tuyệt diệt được.

Lũ sát nhân phải là cánh kiếm ăn bằng nghề dùng máy móc, giăng lưới ranh mãnh kia.

Nhưng, nhìn cảnh hắn cầm xâu chim nặng cả yến, lòng tôi đau như xé.

Cảnh chiều nhí nhóa tối, Lương và Bảy đi một con thuyền điếu ngư ra giữa đầm như cú rình mồi.

Cò, vạc, giang cùng chao lượn vừa là về tổ ấm, vừa là chuẩn bị cho chuyến ăn đêm. Súng nổ rền, đàn chim táo tác, cánh chim rơi lả tả xuống mặt hồ. Mặt hồ nâu đi toàn cánh vạc rộng, cánh giang chao nghiêng như một con thuyền buồm bị đắm. Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm bị chọc tiết.

Còn nhớ, mới đây, cư dân mạng từng bình luận tương đối nhiều về số phận đàn sâm cầm hiện nay. Nhân xúc động chuyện nhiều người nặng lòng với sâm cầm như thế, tôi mới cầm lòng chẳng đặng làm cái việc hơi nhẫn tâm là theo chân thợ săn xem bắn… sâm cầm. Hóa ra sâm cầm vẫn còn, còn không phải là ít.

Chỉ có điều rằng, cứ tình trạng này thì rồi sớm hay muộn chúng ta cũng chỉ còn duy nhất cảm giác hoài niệm với “Mưa sâm cầm” (tên một truyện ngắn có nhân vật chim sâm cầm rất ám ảnh của nhà văn trẻ Lưu Sơn Minh).

Thôi thì ta tìm chim như thể tìm em (tìm em như thể tìm chim/ chim bay bể bắc anh tìm bể Đông) trong câu hát cũ: “Hồ Tây chiều thu, mặt nước vàng lay, bờ xa mời gọi. Màu sương thương nhớ, bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời...”. Nghĩ đến đây, sao mà thấy đau lòng!

Nhà báo: Đỗ Zoãn Hoàng

Cá Điêu hồng nấu ngót

9:13 AM Add Comment
Cá điêu hồng nấu ngót, tại sao lại gọi là ngót thì Bí Ngô cũng không rõ nữa, chỉ biết là ai cũng gọi như vậy. Được cái món này ngon, dễ ăn.

Nguyên liệu:
Cá điêu hồng: 1con
Cà chua: 3 quả
Hành tím: 1 củ
Dứa: 1 miếng nhỏ
Cần tây
Hành lá
Ớt sừng: vài lát
Gia vị: mì chính, hạt nêm, nước mắm, dấm gạo

Món ăn ngon: Cá Điêu hồng nấu ngót

Cách làm:
Cá điêu hồng  đánh vẩy, bỏ ruột, rửa sạch nhớt, cắt đôi hoặc khứa mấy đường ở hai bên. Ướp cá với một chút gia vị cho ngấm.

Cà chua rửa sạch 2 quả thái nhỏ, 1 bổ múi cam; hành, cần nhặt rửa sạch, cắt khúc.

Hành tím thái mỏng, thơm bằm nhuyễn.

Bắc chảo lên bếp, phi thơm hành tím, cho dứa và cà chuyễn vào đảo cho nước có màu đẹp. Cho khoảng một lít nước vào đun sôi, thả cá vào, đợi nước sôi trở lại thì hớt bọt. Nêm ½ thìa mì chính, ½ thìa hạt nêm, chút đường và 1 thìa cà phê nước mắm, 2 thìa dấm. Nêm lại vừa ăn, sau đó cho nốt cà chua bổ múi cam, hành, cần vào.

Điêu hồng nấu ngót được dùng chung với cơm hoặc bún. Món này đúng điệu thì các bạn lấy một đĩa bầu dục, đổ chút nước mắm xuống dưới, thêm vài lát ớt, rồi gắp cá ra đĩa, vừa ăn vừa dầm mắm.

Cách nấu ngót này các bạn có thể áp dụng tương tự với cá chép, cá trắm, cá ba sa và nhiều loại cá khác.

Chúc các bạn thành công!

» Canh chua cá lóc
» Cá lóc hấp bầu

Canh tôm chua Thái Lan

1:53 PM Add Comment
Canh tôm chua Thái Lan là một món ăn khá cay, chỉ thích hợp vào mùa thu, tiết trời mát mẻ và hợp với những ai ăn cay được.

NGUYÊN LIỆU

Tôm he (rảo): 400 g
Giềng: 50 g
Dầu ăn: 10 g
Sả củ: 4 củ
Ớt tươi: 3 quả
Xương gà: 0,5 kg
Nấm rơm tươi
Chanh: 1 quả to
Gia vị: Nước mắm, tiêu, mì chính, ớt bột, rau mùi, lá chanh.

Món ăn ngon: Canh tôm chua Thái Lan
Canh tôm chua Thái Lan
xem thêm »

Tranh từ hoa quả và rau xanh

9:08 AM Add Comment
Bạn nghĩ sao về những bức tranh được tạo thành từ hoa quả và rau xanh?

Phải nói là rất ấn tượng, những khuôn mặt với sắc thái biểu cảm khác nhau, rất sinh động. Nó cho tôi cảm giác ngạc nhiên, gần như là sửng sốt với những gì quan sát được.

Họa sĩ người Ý Giuseppe Arcimboldo và nhiếp ảnh gia đến từ New York, Klaus Enrique Gerdes là những bậc thầy trong việc tạo nên những bức chân dung từ hoa quả và rau xanh. Dưới bàn tay tài hoa của họ rau củ quả - những nguyên liệu để chế biến món ăn trở thành những bức tranh đầy màu sắc,  nghệ thuật sắp đặt dường như không có giới hạn.

» Điêu khắc trên củ quả
» Vẽ tranh bằng đồ ăn








Nhộng rang lá chanh

9:55 AM Add Comment
Từ xưa người Việt đã biết nuôi tằm lấy tơ. Và biết sử dụng nhộng tằm chế biến thành  nhiều món ăn ngon như: nhộng rang lá chanh, rang muối, chiên giòn… được nhiều người yêu thích bởi vị ngọt bùi, béo thơm ẩn chứa trong món ăn.

Nhộng tươi thường có màu vàng ươm, thịt trắng ngà, các đốt trên thân không bị rời ra, còn nhộng tằm để lâu thường chuyển màu sang vàng nhạt, thâm đen, các đốt trên thân rời rạc, không dính chắc vào nhau.

Hôm nay Bí Ngô sẽ giới thiệu với các bạn món nhộng rang lá chanh, món này được dùng chung với cơm rất ngon.

Nguyên liệu:

- Nhộng tươi: 0,3 kg

- Mì chính: 1/3 thìa

- Muối: ¼ thìa

- Nước mắm: 1 thìa

- Dầu ăn: 1 thìa

- Lá chanh: 5-6 cái
Nhộng rang lá chanh
Cách làm:

- Nhộng rửa sạch sạch, cho vào nồi nhỏ, cho vừa nước và một chút muối, đun sôi trong khoảng 3 phút. Sau đó vớt ra để ráo.

- Lá chanh thái chỉ.

- Bắc chảo lên bếp, cho dầu ăn vào, sau đó cho nhộng vào đảo nhanh tay. Cho mì chính, muối, nước mắm vào đảo đều. Đảo đều tay đến khi nhộng khô và săn thì cho lá chanh thái chỉ vào, đảo thêm khoảng một chút là được.

- Chúc các bạn thành công với món nhộng rang lá chanh. Và đừng quên rằng nhộng không nên ăn quá nhiều, quá thường xuyên. Bác nào có máu ngứa cũng nên cẩn thận nhé.

» Món ăn ngon từ côn trùng Việt Nam
» Liên Hợp Quốc kêu gọi nhân loại ăn côn trùng

Ẩm thực Trung Hoa

8:41 AM Add Comment
I. ẢNH HƯỞNG CỦA ĐỊA LÝ, LỊCH SỬ, VĂN HÓA ĐỊA PHƯƠNG.
1. Sơ lược về lịch sử phát triển của ẩm thực Trung Hoa.
  Ẩm thực trung hoa đã trãi qua các thời kỳ lịch sử, mà những món ăn của nó được người ta xưng tụng là “thực đơn cổ” nhất của đất nước Trung Quốc.

   Thời kỳ Thương Chu: Đó là vào khoảng từ những năm 2205 – 256 TCN, thời kỳ của của những nhân vật như: Đát Kỷ, Tây Thi… đã quá nổi tiếng. Vào khoảng thời gian này, ẩm thực Trung Hoa được phát triển mạnh chủ yếu là ở khu vực trung và hạ lưu sông Hoàng Hà với những món ăn mang phong vị nhẹ (điểm tâm), nổi tiếng cho đến tận thời gian này chủ yếu là các món cá, chè, mật ong hay cách chế biến những món ăn được làm từ các loại quả. Vị của món ăn được đặt lên làm tiêu chí hàng đầu, họ cầu kỳ trong việc chế biến và tìm tòi để tạo ra hương vị tuyệt hảo nhất cho món ăn của mình. Việc trừ bỏ mùi tanh, hôi để lấy được sự tươi ngon nhất của món ăn, sự kết hợp tinh vi giữa vị ngọt, chua, cay, mặn luôn được người đầu bếp tuân thủ hoàn toàn. Chẳng thế mà đến giờ, người Trung Quốc vẫn giữ truyền thống trọng ba điều: “ngũ vị tam tài” (nguyên liệu và gia vị), “chín sôi chín đổi” (nhiều lần nước sôi, nhiều lần thay đổi), “lửa là đầu mối”.

   Thời kỳ Tần Hán: (vào khoảng những năm 221 TCN – 220 CN), sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất đất nước, Trung Quốc trở thành một đất nước đa dân tộc. Điều này thuận lợi cho việc giao lưu văn hóa ẩm thực giữa các dân tộc và các địa phương, chính sự pha trộn này đã tạo nên những sáng tạo độc đáo trong văn hóa ẩm thực Trung Hoa. Đặc biệt là thời kỳ này, người ta không chỉ nghiên cứu để sáng tạo ra những món ăn ngon, phong vị lạ, mà còn để tâm đến những tác dụng của món ăn đó đối với con người. Yếu tố “âm – dương” rất được coi trọng trong các món ăn ở nơi đây, đặc điểm này cũng ảnh hưởng đến cả nền văn hóa ẩm thực Việt Nam. Nếu thời kỳ đầu tiên là thời kỳ của trường phái ẩm thực Sơn Đông, Tứ Xuyên thì giai đoạn này người ta thấy có sự góp mặt của trường phái ẩm thực Quảng Châu, Triều Châu và Đông Giang. Một số món ăn còn để lại tiếng vang đến bây giờ như: Tam xà long hổ phượng, lợn quay Quảng Đông…

   Thời kỳ Ngụy Tấn Nam Bắc Triều: (khoảng 220 – 420 CN), phồn thịnh của chế độ phong kiến cũng là giai đoạn phồn vinh của ẩm thực Trung Quốc. Đó là sự kết hợp khéo léo và tinh tế về mọi mặt chế biến, từ nêm nấu thức ăn và thức ăn chữa bệnh đều đồng loạt xuất hiện. Những món ăn như lẩu Tứ Xuyên, vây cá kho khô… cũng được hoàn thiện vào giai đoạn này. Những người đầu bếp cũng đã bắt đầu quan tâm đến việc bảo quản, lưu trữ thức ăn cũng như sáng tạo ra những loại rượu nổi tiếng của đất nước rộng lớn này.

   Văn hóa trà đạo của người dân Trung Quốc bắt đầu được hình thành và phát triển từ những năm 589 đến khoảng 1279, thời kỳ nhà Tùy – Đường – Tống. Bên cạnh đó, nền ẩm thực của đại gia đình Trung Quốc cũng không hề bước chậm lại, người ta tiếp tục nghiên cứu và sáng tạo ra những món ăn vừa mang những phong vị chung và riêng của từng vùng miền. Trường phái ẩm thực Hồ Nam cũng ra đời trong thời kỳ này kéo theo sự lên ngôi của vị chua và cay. Tuy nhiên, chủ yếu vẫn chỉ tập trung ở khu vực này mà thôi.

   Thời Nguyên Minh Thanh: Đến thời Nguyên Minh Thanh, Trung Quốc lần nữa xuất hiện cục diện đại thống nhất, văn hóa ẩm thực phát triển càng mạnh mẽ. Thêm vào đó, trên lĩnh vực chính trị, vương triều phong kiến dần dần đi vào thời kì đen tối, rất nhiều văn nhân trốn tránh hiện thực, vui với ẩm thực để nghiên cứu việc nhàn, việc nhã, việc thiện, từ đó mà trước thuật nhiều vấn đề liên quan ẩm thực, đạt đến thời kì cao trào hơn trước.

   Thời Trung Hoa dân quốc: Sau khi tiến vào Trung Hoa dân quốc, do xã hội chiến loạn không dứt, nghiên cứu văn hóa ẩm thực cũng bước vào thời kì “hoang vắng văn hóa”, tài liệu liên quan đến văn hóa ẩm thực chỉ có cuốn Tố thực thuyết lược. Tố thực thuyết lược là sách nấu ăn do Tiết Bảo Thành biên soạn, trong sách giới thiệu phương pháp chế biến hơn 170 loại món ăn chay thịnh hành vào cuối thời Thanh, nhưng nội dung trong sách chỉ hạn hẹp trong món ăn chay thường dùng hằng ngày của hai nơi Thiểm Tây và Bắc Kinh.

   Giai đoạn cuối: Sự du nhập của văn hóa phương Tây chỉ dừng lại ở việc xuất hiện những cửa hàng thực phẩm, nhà hàng trên đất nước Trung Quốc chứ không tạo ra được sức ảnh hướng lớn làm thay đổi truyền thống ẩm thực đất nước này. Thay vào đó, chính những bước tiến ngày một lớn mạnh Trung Hoa, đã đem nền ẩm thực lâu đời nơi đây không chỉ dừng trong khuôn khổ của một quốc gia mà còn lan ra khắp nơi trên thế giới, đặc biệt là ở những nước láng giềng, trong đó có cả Việt Nam.

   Nhìn chung, văn hóa ẩm thực Trung Quốc có lịch sử phát triển từ lâu đời và liên tục. Đặc biệt, trong bối cảnh hiện nay, văn hóa ẩm thực Trung Quốc càng thêm khởi sắc, càng được phổ biến rộng rãi và càng có ảnh hưởng với nhiều nước trên thế giới.

2. Đặc điểm chung của ẩm thực Trung Hoa.
   Đất nước Trung Hoa rộng lớn với hơn 1,3 tỉ dân và lịch sử lâu đời, nền ẩm thực của họ cũng rất đa dạng và phong phú. Người ta thường nói “ Ăn cơm Tàu, ở nhà Tây, lấy vợ Nhật” qua đó có thể thấy nền ẩm thực Trung Hoa được đánh giá rất cao.

   Ẩm thực Trung Hoa được coi là ẩm thực mang đậm nét Phương Đông. Đến với thế giới ẩm thực Trung Hoa là đến với những món ăn truyền thống từ mọi miền trên đất nước Trung Hoa. Mỗi một vùng miền lại một phong cách ẩm thực khác nhau, tạo nên nét đặc sắc riêng của từng miền, và lớn hơn nữa là tạo nên một văn hóa ẩm thực Trung Hoa đa dạng, phong phú, đậm đà bản sắc dân tộc..

   Nền ẩm thực Trung Hoa có thể chiếm ngự vị trí hàng đầu thế giới vì sự tuyệt diệu và sự cầu kì của nó. Chỉ có ở Trung Hoa người ta mới biết đến các trường phái nấu ăn. Ẩm thực Trung Hoa bao gồm 8 trường phái lớn đó là: Sơn Đông, Quảng Đông, Tứ Xuyên, Hồ Nam, Phúc Kiến, Chiết Giang, Giang Tô và An Huy. Tám trường phái này mang tính đại diện được xã hội công nhận.

a. Sơn Đông
  Đứng đầu những trường phái ẩm thực ở của Trung Hoa là các món ăn Sơn Đông. Do đặc thù về vị trí địa lý cũng như là khí hậu riêng, mà Sơn Đông đã hình thành nên một bản sắc ẩm thực riêng độc đáo.                              
- Đặc trưng: Các món ăn  Sơn Đông có đặc điểm là vị nồng đậm, nhiều hành tỏi.
- Món ngon nổi tiếng: Các món ngon nhất phải nhắc tới là canh và nội tạng động vật

b. Quảng Đông
   Trường phái Quảng Đông cấu thành từ 3 nơi nổi tiếng đó là Quảng Châu, Triều Châu và Đông Giang. Những món ăn thuộc trường phái Quảng Đông rất đa dạng trong thành phần, được chế biến rất tinh tế và phức tạp, có hương vị dịu nhẹ tạo cảm giác thoải mái cho thực khách.
- Đặc trưng: Rất sành về các món chiên, rán, hầm. khẩu vị thơm giòn và tươi.
- Món ngon nổi tiếng: Lợn quay, tam xà long hổ.

c. Tứ Xuyên
   Nổi danh từ rất lâu đời (vào khoảng thế kỉ thứ 3 TCN), được phổ biến rộng rãi nhất trong tám trường phái ẩm thực. Gồm món ăn của các địa phương: Thành Đô và Trùng Khánh.
- Đặc trưng: Ai yêu thích hương vị mặn và cay thì các món ngon Tứ Xuyên là không thể bỏ qua.
- Món ngon nổi tiếng: Nổi tiếng với việc chế biến các món cá, chè, mật ong và hoa quả, đậu phụ Tứ Xuyên.

d. Hồ Nam.                                                                      
   Ẩm thực Hồ Nam nổi tiếng với 3 thành phần đó là bếp lưu vực Hương Giang, bếp khu vực hồ Động Đình và bếp miền núi Hồ Nam. Trải qua hơn 2000 năm tồn tại và phát triển, trường phái ẩm thực Hồ Nam đã hoàn thiện và khẳng định mình bởi các món ngon độc đáo.
- Đặc trưng: Khẩu vị cơ bản của Hồ Nam là  béo, chua-cay, hương thơm và nhẹ nhàng, hơn nữa các món ăn Hồ Nam khá rẻ, mọi người có thể thoải mái thưởng thức.
- Món ngon nổi tiếng: Kho vây cá.

e. Phúc Kiến
 Các món ngon Phúc Kiến nổi tiếng bởi sự tinh tế của thực đơn và sự chuẩn bị công phu, cách chế biến đặc biệt. Hình thành trên nền tảng ẩm thực của các thành phố  Phúc Châu, Hoan Châu và Hạ Môn.                                  
- Đặc trưng: Nguyên liệu chủ yếu là hải sản, chú trọng vị ngọt chua mặn, thơm, màu đẹp tươi.                                                     
- Món ngon nổi tiếng: kim phúc thọ, cá kho khô.

f. Chiết Giang
  Gồm các món ăn của Hàng Châu, Ninh Ba, Thiệu Hưng nhưng nổi tiếng nhất vẫn là các món ăn Hàng Châu.
- Đặc trưng: Hương vị ẩm thực Chiết Giang tươi mềm, thanh đạm mà không ngấy.
- Món ngon nổi tiếng: Có tiếng nhất là tôm nõn Long Tĩnh và cá chép Tây Hồ.

g. Giang Tô
   Gồm món ăn của các địa phương Dương Châu, Tô Châu và Nam Kinh.                                                     
- Đặc trưng: Giang Tô nổi tiếng với các món hấp, ninh , tần. Người Giang Tô chú trọng về đảm bảo nguyên chất nguyên vị , bởi vậy các món ăn ở đây mang hương vị thanh ngọt tự nhiên.
- Món ngon nổi tiếng: Thịt và thịt cua hấp là những món nổi tiếng nhất ở đây. 
                                       
h. An Huy
   Gồm nón ăn của các địa phương của miền nam An Huy, khu vực dòng sông Trường giang và Hoài Hà.                                                                                 
- Đặc trưng:Các ẩm thực gia An Huy có sở trường là các món ninh, hầm và kĩ năng dùng lửa. tiếng
- Món ăn nổi tiếng: Đặc sản của An Huy chính là món vịt hồ lô rất nổi.

   Trong các trường phái ẩm thực của Trung Quốc thì các món ăn của Tứ Xuyên là được phổ biến rộng rãi nhất. Với lịch sử tồn tại lâu đời, nền ẩm thực ở đây  đã tích lũy các phương thức chế biến và đưa ẩm thực nơi đây trở thành một nghệ thuật. Món ăn Tứ Xuyên chú trọng đến sắc, hương, vị hình với khá nhiều vị tê, cay, ngọt mặn, chua, đắng, thơm trộn lẫn khéo léo, biến hóa linh hoạt. Không chỉ thế, những món ăn ở đây còn có nhiều kiểu cách đổi mùi vị, phù hợp với khẩu vị của từng thực khách, thích hợp với từng mùa, từng kiểu khí hậu trong năm. Theo đà sản xuất và phát triển kinh tế phồn vinh, các món ăn Tứ Xuyên trên cơ sở vốn có, đã hấp thụ sở trường của các món ăn Nam Bắc, cũng như ưu điểm riêng của các bữa tiệc quan chức và nhà buôn hình thành nên các đặc điểm độc đáo của món ăn Tứ Xuyên mà người ta thường ví von với câu “thực tại Trung Quốc, vị tại Tứ Xuyên”.

   Để thưởng thức các món ngon tại Trung Quốc, khách du lịch thường kết hợp mua sắm vì những trung tâm mua sắm lớn, nhỏ đều có những khu ăn uống với giá cả phải chăng và tại đây có hầu hết các món ăn phong phú, đa dạng làm nên nền ẩm thực Trung Hoa.
Món ăn ngon của ẩm thực Trung Hoa

II. NGHỆ THUẬT ẨM THỰC TRUNG HOA.
   Người Trung Quốc rất coi trọng sự toàn vẹn, nên ngay cả trong các món ăn cũng phải thể hiện sự đầy đủ, nếu thiếu sẽ là điều chẳng lành, vì sự việc không được “đầu xuôi đuôi lọt”. Các món ăn từ cá thường được chế biến nguyên con, gà được chặt miếng rồi xếp đầy đủ lên đĩa…

   Sự tinh tế trong các món ăn chính là sự hội tụ đầy đủ từ hương, sắc, vị đến cách bày biện, trang trí. Món ăn ngon phải đảm bảo có màu sắc đẹp mắt, có hương thơm ngào ngạt làm say lòng thực khách, có vị ngon của đồ ăn được chế biến từ nguyên liệu tươi, và cách trình bày thật thu hút và ấn tượng. Các món ăn không chỉ ngon, đẹp mắt mà còn bổ dưỡng bởi sự kết hợp tài tình giữa các thực phẩm và các vị thuốc như hải sâm, thuốc bắc… Nét chủ đạo của các món ăn Trung Quốc phải có bốn đặc điểm chính, đó là sự kết hợp tinh tế giữa hương, sắc, vị và cách bày biện.

   Người đầu bếp khi chế biến món ăn phải trải qua một quá trình, đó được gọi là “quá trình chế biến. “Nấu” chính là việc cho thêm những loại gia vị cần thiết, sử dụng các cách chế biến thực phẩm khác nhau tạo ra một món ăn ngon. Ý nghĩa của việc làm này, chính là một mặt làm mất đi vị tanh và vị nồng của dầu mỡ. Một mặt khác, là tăng thêm mĩ vị, khiến cho những hương vị riêng lẻ của món ăn kết hợp với nhau một cách hài hoà tạo ra một loại thực phẩm tổng hợp mà ta quen gọi là “món ăn”.

      Người ta nói đồ ăn Trung Quốc rất cầu kỳ, có lẽ cũng là chính bởi do yêu cầu chặt chẽ của bốn quy định trên. Khi chế biến món ăn, người đầu bếp phải làm sao cho món ăn có màu sắc đẹp mắt, có hương thơm ngào ngạt làm say lòng thực khách, có vị ngon của đồ ăn được chế biến từ nguyên liệu tươi, và cách trình bày sao cho thật thu hút và ấn tượng.

   Người ta ăn, chủ yếu là thưởng thức hương vị, bởi vậy, có thể nói rằng, hương vị của món ăn là điều quan trọng nhất. Nói thì như vậy, thế nhưng dù hương vị món ăn có ngon tới đâu, nhưng màu sắc không đẹp, hương thơm không có và cách trình bày thiếu mỹ quan, thì món ăn đó không thể được gọi là đạt yêu cầu.

   Chính vì có những quy tắc khắt khe trong việc chế biến món ăn như vậy, cho nên, ta có thể nói rằng, việc chế biến món ăn của người Trung Quốc chính là một môn nghệ thuật, chả trách mà mọi người thường gọi những người đầu bếp có kỹ thuật cao tay là “Mỹ thực nghệ thuật gia”, có nghĩa là người đầu bếp tài ba.

   Cách chế biến món ăn của người Trung Quốc thì nhiều vô kể, có tới mười mấy cách chế biến như hầm, nấu, ninh, xào, hấp, rang, luộc, om, nhúng….Điểm then chốt trong việc chế biến món ăn là nắm vững được độ lửa, chính là việc chỉnh lửa to, nhỏ sao cho phù hợp, và thời gian nấu là dài hay ngắn. Nắm được nguyên tắc này, cũng có thể coi là một nghệ thuật mà không phải ai cũng biết.

   Hương vị món ăn của người Trung Quốc rất nhiều, ngoài những vị chua, cay, mặn, ngọt ra, còn có một số vị thuốc cũng có thể chế biến thành món ăn, ví dụ như hải sâm, thuốc bắc…Tất cả đã được tạo thành lịch sử văn hoá ẩm thực mấy nghìn năm của nhân dân Trung Hoa.

   Các món ăn Trung Quốc nhiều và mỗi vùng lại có hương vị riêng, ta khó có thể thống kê ra một con số chính xác được. Ngoài các món ăn được chế biến từ các loại thịt, rau tươi và cá ra, cũng có “sơn hào hải vị”. Người Trung Quốc có một món ăn rất đặc biệt, đó là món “Phật bật tường”. Món ăn này được chế biến từ hơn mười tám loại nguyên liệu khác nhau. Khi chế biến xong, hương thơm ngào ngạt. Người ta bảo, Phật thì không ăn thịt, thế nhưng hương thơm của món ăn này đã là cho Phật cũng không nhịn nổi bèn “bật” qua tường để nếm món ăn. Cách ví von này nhằm nói lên sự tinh xảo của món ăn Trung Hoa.

   Trung Quốc có rất nhiều dân tộc khác nhau, cho nên thói quen sinh hoạt cũng như sản vật của các vùng này không giống nhau. Chính bởi thế mà hương vị món ăn của mỗi vùng cũng có sự khác biệt nhất định. Có thể hiểu một cách đơn giản như sau: người phương Nam thì thích ăn ngọt, khi nấu ăn cho khá nhiều đường. Người phương Bắc lại thích ăn mặn, khi nấu ăn thì không thể thiếu muối. Sơn Đông, Tứ Xuyên, Hồ Nam lại thích ăn cay. Người Sơn Đông thích ăn chua, khi nấu ăn thường cho rất nhiều dấm. Bởi vậy, lịch sử Trung Quốc có câu “Nam ngọt, Bắc mặn, Đông cay, Sơn chua”, chính là chỉ thói quen ăn uống của các vùng này.

   Các vùng đất khác nhau thì đương nhiên là hương vị món ăn cũng không giống nhau, dần dần tạo thành danh mục món ăn riêng của mỗi vùng. Trong đó, nổi tiếng nhất là đồ ăn tỉnh Sơn Đông, Tứ Xuyên, Quảng Đông, Giang Tô và Bắc Kinh. Mỗi địa danh trên đều có một hương vị món ăn mang phong vị của quê hương mình. Ví dụ như người Tứ Xuyên thích đồ ăn cay, người Sơn Đông lại thích đồ ăn tươi và ít dầu mỡ. Người Quảng Đông lại thích ăn đồ ăn nhạt. Trình bày đẹp mắt và cầu kỳ nhất có lẽ là đặc trưng của người Giang Tô.Còn người Bắc Kinh lại vô cùng yêu thích những món ăn giòn, có bơ, hương vị thơm được chế biến từ đồa ăn tươi.

   Mỗi một món ăn nổi tiếng như vậy, đều phải do đích thân người đầu bếp tài ba chế biến. Ví dụ như người Sơn Đông có món “cá Hoàng Hà chua ngọt”, Món “Đậu phụ bà Ma” hay còn gọi là “Đậu phụ Tứ Xuyên”,canh nhúng cay Tứ Xuyên, Vịt quay Quảng Đông, Canh cá Giang Tô, Vịt quay Bắc Kinh.

   Những địa danh được coi là “tiêu điểm ẩm thực” của Trung Quốc này vốn đã có từ lâu rồi, nhưng ngày nay, Trung Quốc còn có thêm bốn địa danh nữa cũng rất nổi tiếng, đó là Phúc Kiến, Triết Giang, An Huy và cuối cùng là Hồ Nam.

   Ngày nay, ở các thành phố lớn của Trung Quốc, chúng ta đều có thể thưởng thức những món ăn trên. Nhưng ở phương Bắc, có một số món ăn mà ta phải tới tận vùng đất đó mới có thể thưởng thức được. Ví dụ như ở phương Bắc, ta rất khó có thể ăn món ‘Long hổ đấu”, muốn ăn, ta phải tới tận Quảng Đông. Bởi vì, nguyên liệu để chế biến “Long hổ đấu” chính là thịt rắn và thịt gấu, mà loại thực phẩm này thì ngươi phía Đông và người phía Bắc không dám ăn.

   Có tìm hiểu mới thấy, văn hoá ẩm thực của Trung Quốc thật đáng ngưỡng mộ. Những món ăn này, dường như vượt cả không gian để đem nền văn hoá ẩm thực của quê hương mình tới các vùng đất trên thế giới.

1. Nét đặc trưng trong bữa ăn Trung Hoa.
   Một bữa ăn theo văn hóa Trung Quốc thường gồm hai thành phần chính:
_ Nguồn cấp chất bột, gọi là thức ăn chính, thường là cơm, mỳ.
_ Thức ăn kèm theo như rau, thịt, cá, hoặc các thức ăn khác.

   Điều quan niệm hóa văn hóa này hơi khác so với các nền ẩm thực của Bắc Âu và của Mỹ, nới người ta coi thịt hay protein động vật là thức ăn chính tương đồng với phần lớn các nền ẩm thực của vùng Địa Trung Hải, chủ yếu dựa vào các thực phẩm làm từ lúa mì như pasta hay cous cous.

   Cơm là một phần quan trọng bậc nhất trong ẩm thực Trung Hoa, Tuy nhiên, nhiều nơi ở Trung Quốc, đặc biệt là miền Bắc Trung Quốc, các sản phẩm làm từ lúa mỳ như mỳ sợi và các loại bánh bao ( như mantou ) thì chiếm ưu thế, trái với miền Nam Trung Quốc nơi gạo là chủ lực. Tuy nhiên có nhiều trường hợp thì cơm là món phụ và được dùng sau dùng dưới dạng cơm chiên. Món xúp thường được dùng trước và sau một bữa ăn ở Nam Trung Hoa.

   Đũa là dụng cụ ăn uống của người Trung Quốc. Điều này thể hiện sự điềm đạm, lịch sự và khoan thai khi ăn. Đối với họ thì dao và nĩa được xem là vũ khí gây thương tích.

2. Phương thức nấu ăn của người Hoa.
   Trước hết là thái và chặt, mà người Trung Quốc gọi là đao khẩu: Đó là cắt thức ăn sống thành miếng nhỏ chỉ bằng con dao và cái thớt. Có ít nhất 200 cách thái chặt mà mỗi loai có một tên riêng tùy theo hình dáng của thịt, cá và rau. Và khi đã làm xong món ăn dọn lên bàn, thì người Trung Quốc không dùng đến dao nữa, mà tất cả đều gắp bằng đũa. Điều này cho thấy cái khác của người phương Tây, bàn ăn là không gian yên bình không dùng đến dao búa của nhà bếp, không như người phương Tây dọn ăn vẫn có cả dao để cắt ăn.

   Giai đoạn thứ hai người Trùng Quốc gọi là phối, có nghĩa là pha chế. Trước khi được đưa qua lửa, thức ăn được phối trộn theo yêu cầu của việc ăn uống, thích hợp với tính chất của từng loại thực phẩm được dùng. Từ xưa, người Trung Quốc đã biết đến sự phối hợp các loại thực phẩm tùy theo tính âm hay dương, tính hàn hay nhiệt của mỗi loại, khiến cho món ăn dọn ra không những phải ngon, mà còn phải có tác dụng bổ dưỡng cho sức khỏe con người. Đây là cả một khái niệm phức tạp mà người thuộc các nền văn hóa khác không thể nào hiểu nổi. Chỉ có các dân tộc phương Đông, trong đó có Việt Nam, chịu ảnh hưởng của văn minh Trung Hoa từ ngàn xưa, thì mới biết cách vận dụng những quy tắc đó. Riêng người Nhật thì đã phát triển thành những lí thuyết riêng trong thời hiện đại, trong đó nổi tiếng nhất là thuyết âm dương về ăn uống của nhà ẩm thực học Osaka.

   Thứ ba chủ yếu là ngọn lửa còn gọi là hỏa hầu, đây là quan niệm chủ yếu của cách nấu ăn Trung Quốc. Làm chủ ngọn lửa hay làm chủ độ nóng, màu lửa, và thời gian lâu hay chóng. Nói chính xác hỏa hầu là thời điểm quyết định mà người nấu phải chờ và nhất là đừng để quá. Câu tục ngữ của Trung Hoa: “Bất đáo hỏa hầu bất yến khai” tạm dịch là khi chưa tới hỏa hầu thì không được mở vung. Người đầu bếp Trung Quốc rất coi trọng đến cường độ ngọn lửa, có thể làm lửa bùng cháy to, nhưng cũng biết làm ngọn lửa cháy liu riu, theo những người am hiểu thì chỉ cần khác nhau độ nóng là có thể làm hỏng món ăn.

   Cuối cùng là nêm gia vị. Gia vị của Trung Quốc có nhiều loại như: dầu vừng…dầu lạc, dầu hào, đường các loại, các sản phẩm của đậu tương lên men: hắc xì dầu, tàu vị yểu, lạp chí chương, muối, ớt, các thứ dấm, rượu, nước hầm thịt... Trên các nguyên tắc trên việc nêm gia vị được thực hiện trong lúc đun nấu là chính, đó là quá trình chuyển biến thực sự ngay trong nồi chảo, gọi là “đỉnh trung chi biến”. Trên cơ sở là năm mùi vị cơ bản là mặn, ngọt, chua, cay và đắng có thể tạo ra vô vàn mùi vị khác nhau, mà hấp dẫn nhất đối với thực khách phương Tây là vị chua-ngọt của nhiều món xào nấu.

3. Tập tục ăn uống của người Hoa.
   Người Trung Hoa có câu tục ngữ: thuốc bổ không bằng ăn bổ. Có nghĩa là khi tẩm bổ dưỡng sinh, nên chú ý ăn uống. Tuy rằng điều kiện kinh tế của một số người còn thiếu thốn, nhưng họ vẫn tận dụng khả năng ăn uống cho tốt một chút, còn những người điều kiện kinh tế khá giả lại chú ý vấn đề ăn uống. Cứ như vậy,
lâu ngày việc ăn uống đã đi sâu vào các mặt trong đời sống của người dân, vì vậy đã xuất hiện những nghi lễ ăn uống trong xã giao, tập tục ăn uống trong ngày lễ, ngày tết, tập tục ăn uống theo tín ngưỡng, tập tục ăn uống trong hôn lễ  và mai táng, trong ngày sinh nhật và sinh nở…

     Nghi lễ ăn uống trong xã giao chủ yếu biểu hiện trong khi giao tiếp. Nhiều nhất là những lúc bạn bè và người thân đi lại với nhau, mỗi khi bạn bè người thân có việc gì lớn, như sinh con, dọn nhà v,v thường phải tặng quà, còn chủ nhà thì trước hết là phải nghĩ đến việc mời khách ăn, uống cái gì đây? Tận khả năng sắp xếp những món ăn cho thịnh soạn, để cho khách vừa lòng. Khi bàn chuyện làm ăn, buôn bán cũng có thói quen vừa ăn vừa bàn bạc, ăn uống vui vẻ, thì việc làm ăn cũng được ổn thỏa.

     Do phong tục tập quán ở mỗi nơi một khác, các món ăn để tiếp khách cũng không giống nhau. Ở Bắc Kinh, ngày xưa thì đãi khách ăn mỳ, với ý là mời khách ở lại, nếu như khách ở lại thì mời khách ăn một bữa sủi cảo hay còn gọi là bánh chẻo, tỏ lòng nhiệt tình. Khi tặng quà cho bạn bè và người thân phải chọn “8 thứ của Bắc Kinh”, cũng tức là 8 loại bánh điểm tâm. Một số vùng nông thôn miền Nam Trung Quốc, khi nhà có khách, sau khi mời khách uống trà, lập tức xuống bếp làm bánh, hoặc nấu mấy quả trứng gà, rồi cho đường. Hoặc nấu mấy miếng bánh bột nếp, cho đường để khách thưởng thức, rồi mới đi nấu cơm.

    Ở Tuyền Châu, tỉnh Phúc Kiến miền Đông Trung Quốc, khi mời khách ăn hoa quả, người địa phương gọi ngọt là “ngọt ngào”, tức là mời khách thưởng thức mùi vị ngọt ngào, mà trong đĩa hoa quả còn có quít, bởi vì trong tiếng địa phương từ quít đồng âm với từ may mắn, với ngụ ý là chúc khách may mắn, cuộc sống ngọt ngào như quả quít.

     Khi đãi khách, tập tục của mỗi một địa phương cũng không giống nhau. Ở Bắc Kinh, thấp nhất cũng phải là một mâm 16 món, tức là 8 đĩa và 8 bát. 8 đĩa là món ăn nguội, 8 bát là món ăn nóng. Ở tỉnh Hắc Long Giang miền Đông Bắc Trung Quốc khi tiếp khách các món ăn đều phải có đôi, cũng tức là mỗi món nhất định phải có đôi. Ngoài ra, ở một số khu vực, phải có cá, với ý là cuộc sống dư thừa. Trong cuộc sống hàng ngày, những bữa cỗ thường thấy là cỗ cưới dẫn đến nhiều cỗ tiệc, như cỗ ăn hỏi, cỗ gặp mặt, cỗ đính hôn, cỗ cưới, cỗ hồi môn…. Trong đó cỗ cưới là long trọng và cầu kỳ nhất. Chẳng hạn như một số khu vực ở tỉnh Thiểm Tây miền Tây Trung Quốc, mỗi món trong cỗ cưới đều có hàm ý riêng. Món thứ nhất là thịt đỏ, “đỏ” là mong muốn “mọi điều may mắn”; Món thứ hai “gia đình phúc lộc” với ngụ ý là “cả nhà xum họp, cùng hưởng phúc lộc”, món thứ 3 là bát cơm bát bảo to, nấu bằng tám loại như gạo nếp, táo tàu, bách hợp, bạch quả, hạt sen v,v… với ngụ ý là yêu nhau đến bạc đầu. Ở vùng nông thôn tỉnh Giang Tô, cỗ cưới đòi hỏi phải có 16 bát, 24 bát, 36 bát, ở thành phố, tiệc cưới cũng rất long trọng, những điều này đều có ngụ ý là may mắn, như ý. Tiệc chúc thọ là tiệc để mừng thọ các cụ già, lương thực thường là mỳ sợi, còn gọi là mỳ trường thọ. Ở một số khu vực miền bắc tỉnh Giang Tô, Hàng Châu miền Đông Trung Quốc, thường là buổi trưa ăn mỳ, buổi tối bày tiệc rượu. Người Hàng Châu khi ăn mỳ, mỗi người gắp một sợi mỳ trong bát mình cho cụ, gọi là “thêm thọ”mỗi người nhất định phải ăn hai bát mỳ, nhưng không được múc đầy, vì như vậy sẽ xúi quẩy.

III. MỘT SỐ MÓN ĂN ĐẶC TRƯNG CỦA NGƯỜI  HOA.
    1. VỊT QUAY BẮC KINH.
a. Hoàn cảnh ra đời và lịch sử phát triển:
Đến nay hoàn cảnh ra đời của món ăn nổi tiếng này vẫn còn nhiều tranh cải. có những truyền thuyết như sau:
Ø Vịt quay xuất hiện từ thời nhà Nguyên (1206-1368), đến Minh Triều nó là một trong những món ăn chính của các vua chúa. Năm 1416 nhà hàng đầu tiên có vịt quay được mở tại Bắc Kinh và từ đó trở đi  món vịt quay Bắc Kinh được biết đến như một thương hiệu riêng của thành phố.

Ø Tương truyền, vịt quay Bắc Kinh từ đầu đời Minh (Trung Quốc) đã trở thành món ăn không thể thiếu trên bàn tiệc của các gia đình quan lại. Sau khi Chu Nguyên Chương đóng đô ở Nam Kinh, các đầu bếp trong cung đã dùng loại vịt mỡ dày nhiều nạc làm món ăn. Để tăng thêm hương vị cho món ăn, đầu bếp đã dùng bếp than để quay, nhờ vậy thịt vịt mềm và thơm hơn, béo nhưng không ngậy, được nhiều người yêu thích, từ đó trong cung đình gọi món này là “vịt quay”. Sau này khi nhà Minh rời đô về Bắc Kinh, kỹ thuật quay vịt cũng được đưa đến Bắc Kinh và ngày càng trở nên điêu luyện hơn. Do sử dụng loại vịt ở núi Ngọc Tuyền, da mỏng, thịt mềm, nên vịt quay nhanh chóng trở thành món đặc sản nổi tiếng của Bắc Kinh. Theo như giả thuyết này thì món vịt quay có nguồn gốc từ Nam Kinh.

   Người Hàng Châu( Đại Nguyên) cho rằng Thời Nam Tống có rất nhiều tiệm ăn Lâm An được gây dựng lên, và dịch vụ ăn uống thời đó rất thịnh hành. Lâm An nổi tiếng bởi món vịt nướng của mình,vì vịt ở đây thường được lấy từ vùng sông nước Chiết Giang và được nướng một cách rất công phu. Khi Nguyên diệt Tống, đã có rất nhiều người làm thuê cho Lâm An bị bắt làm tù binh, trong đó có rất nhiều người là đầu bếp, từ đó món vịt nướng đã được lưu truyền đến Bắc Kinh. Trải qua nhiều thời đại khác nhau và đến giờ được cải biến thành Vịt quay Bắc Kinh, món ăn yêu thích của rất nhiều người.

  Người Bắc Kinh thì cho rằng 800 năm về trước, khi Kim triều dựng thủ phủ tại Bắc Kinh, thời đó Bắc Kinh là một vùng rừng núi rậm rạp, có nhiều kênh rạch, mương ngòi bao quanh nên chim chóc hội tụ sinh sống tại đây rất nhiều, đặc biệt là loài vịt trắng. Loại vịt này đầu tiên chỉ được người dân săn bắn rồi chuyển vào cung đình để chế biến món ăn phục vụ cho vua quan, về sau thì người dân đã bắt về nuôi và thuần hóa thành vịt ngày nay .Có rất nhiều cách chế biến, quay khác nhau, nhưng đến giờ đã thống nhất thành một quy trình nhất định và hiện giờ thì Vịt quay Bắc Kinh đã trở thành một thương hiệu rất nổi tiếng .

   Người Tây An thì cho rằng món vịt quay có từ triều đại Đường, Võ Tắc Thiên lập ra chính sách Chu để trị nước ( Công Nguyên năm 690). Trong cuộc bắn cung hạ Hạc đọ tài của Trương Dị (một quần thần rất được sùng ái của Võ Tắc Thiên) với em trai của mình là Trương Xương thì Trương Dị đã bắn hạ được rất nhiều vịt trắng và ngỗng trời. Trương Dị đã đem toàn bộ số vịt và ngỗng săn bắn được nhốt vào một cái cũi sắt to, sau đó dùng than củi thiêu bên dưới, khi lửa bốc lên thì toàn bộ số vịt đều chạy đi chạy lại cho đến khi bị thui trụi lông và thiêu chết. Trương Dị đã lấy vịt nướng được mời Võ Tắc Thiên nếm thử và cũng từ đó món vịt nướng trở thành món ăn yêu thích trong cung đình.

b. Cách chế biến:
- Vịt                                
- Đường
- Muối
- Bột gừng                                    
- Bột sa khương
- Bột ngũ vị hương
- Tỏi & hành phi
- Tương hải sản
- Rượu trắng
- Nước tương
- Mạch nha
- Giấm
- Dầu ăn.

   Bí quyết để có được món ăn đặc biệt này từ khâu chuẩn bị cho đến chế biến. Vịt được chọn được lấy từ Nam Kinh, vào tháng 9 khi lúa chín vàng là lúc thịt vịt ngon nhất : mập mạp nhưng không nhiều mỡ, da căng không bị trầy xước, thịt chắc và dai hơn, đặc biệt là vịt được nuôi thả vườn hay tại các kênh đào hay trên những  thửa ruộng 45 ngày cho đến khi cân nặng vịt đạt 3-4kg trước khi đem đi chế biến.Vịt sẽ được ướp với mạch nha và những  gia vị như dấm đỏ, đường, muối, ngũ vị hương…, công đoạn này được lặp lại nhiều lần sao cho gia vị có thể ngấm đều vào da.

   Loại củi để nướng vịt là cây long não hoặc cây ăn trái, mùi thơm của gỗ sẽ làm tăng hương vị cho thịt vịt. Khi nướng phải xoay vịt theo 4 phía ức, lưng và hai cánh vịt để vịt chín vàng đều.

   Đặc biệt để thịt bên trong mềm người ta sẽ cho nước vào trong bụng vịt, nước sôi sẽ giúp hầm bên trong thịt. Một con vịt quay hấp dẫn sẽ có lớp da chín màu bánh mật giòn rụm vị béo mà không hề ngấy, còn thịt bên trong lại mềm như luộc.

+ Sau khi thoa xong thì phơi vịt cho khô, thường phơi ngoài trời nếu trời không băng giá. Phơi khoảng 3 tiếng đồng hồ. Còn mùa đông thì phơi trong nhà, mất 2-3 ngày. Phơi khô vịt xong thì lấy khăn bọc vịt lại để chỗ mát trong khi chuẩn bị đốt lò nướng.

+ Vịt sẽ được treo trong lò nướng vịt làm bằng gạch có cửa để đầu bếp canh chừng và xoay trở vịt bằng cây sào thật dài. Cái bí quyết là phải canh làm sao cho vừa độ lửa, già quá thì mỡ chảy ra nhiều làm da bên ngoài mỏng đi trong khi thịt thì dai, còn trường hợp non lửa thì thịt bên trong sẽ sống. Lửa đốt nướng vịt phải bằng loại củi đặc biệt từ cây ăn trái hay củi long não để có mùi thơm! Đây còn gọi là kỹ thuật "chạy lửa", cũng là điểm đặc trưng thu hút người dùng của món ăn này.

c. Cách ăn: Ăn vịt quay như thế nào?
Về nước chấm : có 2 loại
+ Loại thứ 1 là loại cổ truyền làm bằng đậu xị tức là những hột đỗ tương hay đậu nành đã ủ lên men nghiền ra trộn với tỏi.

+ Loại thứ 2 được chế biến bằng cách pha tỏi nghiền, chút dầu mè và chút nước tương xì dầu lỏng.
   Đến đây ta có thể thấy được sự ngất ngây với hương vị thơm ngon của món vịt, món này bài bản từ cách làm đến cách ăn, vì thế người ta cũng ăn với nhiều cách khác nhau:

+ Món Vịt ăn đúng cách phải được đầu bếp cắt thành những lát mỏng , 1 số nhà hàng sẽ phục vụ món vịt với phần da và thịt riêng biệt, còn phần xương thì dùng để nấu súp.

+ Cách phổ biến nhất là ăn với 1 loại bánh bột mì gọi là "bạc bỉnh" (gần giống với bánh tráng của Việt Nam). Đầu tiên, trải miếng bánh bạc bỉnh này lên đĩa rồi quệt lên 1 chút nước tương trên mặt bánh, sau đó ta để vào đó 1 miếng da vịt rồi cuốn lại chung với 1 cọng hành hương sống ngắn chẻ hơi toe 2 đầu. Về loại bánh ăn kèm thì ngoài thứ bạc bỉnh thì tùy nơi có thể thay bằng loại bánh mè, hay bánh màn thầu (1 loại bánh bao không nhân làm từ bột mì).

+ 1 số thực khách tinh ý có thể ăn kèm với dưa chuột hoặc cà rốt. Theo chuyên gia về thực phẩm cho biết: ăn vịt quay với những loại rau như hành tây, tỏi hay dưa chuột không những làm tăng hương vị của món ăn mà con có tác dụng làm tăng hàm lượng vitamin C được hấp thụ vào cơ thể, giúp tiêu hoá rất tốt.

+ Có 1 số vị khách không thích ăn thịt vịt với hành tây hoặc tỏi, lại thích ăn những miếng da vịt được quay giòn vừa thơm vừa ngậy, và chấm với những viên đường nhỏ. Đây là cách ăn yêu thích của những cô gái hoặc các trẻ em.

   Không chỉ ngon, nguyên liệu mang lại màu đỏ tươi cho món vịt quay Bắc Kinh có thể giảm nguy cơ bị chết vì bệnh tim tới 1/3 và chết vì ung thư tới 2/3.

   Dư vị của món vịt quay Bắc Kinh sẽ đọng lại mãi sau mỗi lần ăn, nếu có cơ hội hãy một lần đến những tiệm vịt kể trên để thưởng thức.Cho nên ghé qua Bắc Kinh mà không nếm thử món vịt quay Bắc Kinh và đi qua Vạn Lý Trường Thành khác nào chưa từng đi.

2. SỦI CẢO.
a. Hoàn cảnh ra đời và lịch sử phát triển:
   Vào thời Hán, thức ăn chế biến từ bột mì rất được ưa chuộng, các món mì cũng được ra đời trong thời kỳ này và sủi cảo cũng vậy. Sủi cảo hay còn gọi là bánh Chẻo hay bánh xếp miếng.

   Nếu nói sủi cảo là một phần trong nền văn hóa của Trung Quốc thì không  khuếch đại. Người Trung Quốc ăn Tết trùng với Việt Nam và họ thường tổ chức nhiều hoạt động lễ hội rất lớn để đón mừng sự kiện này. Sủi cảo  là món ăn truyền thống của Trung Quốc, cả gia đình cùng ăn, tượng trưng cho sự đoàn tụ; mời khách ăn tỏ ra quý trọng và nhiệt tình. Một người nước ngoài đến Trung Quốc, nếu như không ăn sủi cảo của Trung Quốc, thì có lẽ về sẽ bị bạn bè cười cho là chẳng khác nào chưa được đến Trung Quốc.

   Ngoài ra sủi cảo còn là món ăn được giới doanh nhân Trung Quốc ưa chuộng, vì họ tin rằng nó sẽ mang lại may mắn suốt cả năm. Những món ăn được làm từ hai loại gạo trắng và gạo nếp, mang ý nghĩa “đem đến nhiều cơ hội giao thương, gặp gỡ” và “cầu được ước thấy” cũng được người dân nước này mời nhau vào dịp Tết.

b. Cách chế biến:
 Cách làm vỏ sủi cảo như sau:
- Bột mì, rây mịn,
- Nước lạnh,
- Chút xíu muối,
-> Trộn muối đều vào bột. Cho từ từ từng chút nước và nhào để bột thành khối mịn và róc tay. Đừng cho nhiều nước quá, khối bột dính tay là không đảm bảo. Ban đầu sẽ thấy bột khô và cứng, nhưng liên tục nhào và nén bột thì bột sẽ mềm và độ ẩm được phân tán đều. Nặn bột thành khối tròn và để bột nghỉ khoảng 30 phút.

   Trong khi chờ bột nghỉ thì chuẩn bị nhân. Lần này mình làm nhân với những nguyên liệu như sau:
± Nguyên liệu: (tùy sở thích ăn nhiều thịt hay rau mà sử dụng khối lượng nguyên liệu cho phù hợp).
- Thịt lợn xay
- Bắp cải:  rửa sạch, thái vụn nhỏ
- Hành lá: rửa sạch, thái nhỏ
- Hành tím, tỏi, gừng : băm nhỏ.
- Xì dầu
- Dầu vừng
- Tiêu  xay
± Cách làm:
- Ướp thịt và rau với tất cả các nguyên liệu còn lại. Việc dùng bao nhiêu xì dầu để làm nhân có vị mặn là tùy vào kinh nghiệm (kinh nghiệm ướp nhân nem chẳng hạn ). Dầu vừng và tiêu để làm nhân thêm vị thơm.
- Lấy từng miếng bột nhỏ, cán mỏng và dùng miệng bát ăn cơm để "cắt" thành những miếng vỏ tròn.
- Đặt ít nhân vào chính giữa vỏ, gập đôi lại, nếu vỏ khô quá thì có thể cần nước để bôi viền vỏ khi dính 2 nửa với nhau, nếu vỏ đủ mềm, độ ẩm đủ thì không cần bôi nước cũng sẽ dính rất dễ dàng. Cách tạo hình sủi cảo thì rất tùy ý, có thể chỉ là ấn mép vỏ với nhau cho dính, có thể gấp thành nếp giống như làm bánh gối VN, hoặc gập 2 "cánh" mép 2 bên và dính lại ở giữa.

   Nhân sủi cảo có loại có thịt, có loại chỉ có rau, nhưng thường là thịt và rau trộn lẫn với nhau. Trong quá trình làm nhân, cầu kỳ nhất là băm thịt và rau. Cần chuẩn bị đầy đủ thịt, rau và các loại gia giảm, cho lên thớt băm. Khi băm nhân, dao và thớt chạm vào nhau phát ra tiếng rất rắn chắc, bởi vì luôn thay đổi dao to nhỏ khác nhau, khiến tiếng băm tiết tấu thay đổi lúc mạnh lúc nhẹ theo nhịp điệu, như một bản nhạc trầm bổng, truyền sang hàng xóm. Mọi người đều muốn tiếng băm của nhà mình vang vọng nhất, kéo dài nhất.

- Đun sôi nồi nước rồi cho sủi cảo vào luộc, ban đầu sủi cảo sẽ chìm, khi đủ chín thì sẽ nổi lên trên. Sủi cảo chín nhanh hay chậm còn tùy vào nhân. Nếu nhân nhiều thịt thì sẽ cần thời gian luộc lâu hơn là nhân nhiều rau.
   Làm nước chấm sủi cảo như sau: 60ml xì dầu + 2 tablespoons dấm đen + gừng băm nhỏ.

   Nếu muốn làm thêm canh sủi cảo thì dùng nước luộc sủi cảo, thêm chút bột nêm và hành lá (đừng cho mặn quá), thả sủi cảo vào. Khi ăn cho thêm ít nước chấm sủi cảo hòa cùng nước canh, ăn rất thơm ngon.

   Nói chung, đây là loại thức ăn vỏ bột mỳ gói nhân rồi nấu ăn. Trước kia, sủi cảo chủ yếu là món ăn trong ngày tết, nhất là trong đêm giao thừa. Dần dần nó mới trở thành món ăn thường nhật của người dân. Trong tập quán của Trung Quốc, từ quá trình làm nhân, hình dáng cho đến lúc ăn sủi cảo đều rất cầu kỳ.

c. Cách ăn:
Khi ăn sủi cảo, cũng phải biết cách ăn.
 Bát thứ nhất là để thờ cũng tổ tiên, tỏ lòng tôn kính cha ông quá cố.

  Bát thứ hai là để cúng thần thánh trong dân gian (như ông táo). Người cao tuổi trong gia đình còn lẩm nhẩm đọc những bài vè như:
Một chiếc sủi cảo hai đầu nhọn
 Bỏ vào nồi thành trăm ngàn chiếc
 Thìa vàng múc, bát bạc bưng
 Đặt lên bàn thờ cúng tổ tiên
 Thần tiên nhìn thấy cũng vui lòng
 Quanh năm bốn mùa được bình an.

   Bát thứ 3 cả nhà mới bắt đầu ăn. Khi ăn phải nhớ rằng, nên ăn số chẵn, không được ăn số lẻ. Có những cụ già vừa ăn vừa lẩm bẩm những câu cổ xưa: "rau nhiều, rau nhiều"..., vì từ rau trong tiếng Hán đồng âm với tài cũng tức là tiền của. Ăn xong những đĩa, bát đựng sủi cảo cả nồi nấu cũng bày sủi cảo, và nhất định để thừa lại mấy cái (với số chẵn), ngụ ý "năm nào cũng dư thừa".

   Hằng năm vào đêm giao thừa, các gia đình nhất định phải ăn sủi cảo. Bất kể là đi công tác, học tập hay làm ăn xa nhà, đều trở về đoàn tụ với gia đình. Cả gia đình quây quần gói sủi cảo, ăn sủi cảo, chung vui, đầm ấm trong bầu không khí bình an của ngày tết.

   Trong cuộc sống hiện đại, văn hoá sủi cảo đã có thay đổi rất lớn. Ở thành phố, người dân rất ít khi tự làm nhân sủi cảo, thậm chí không còn tự gói sủi cảo. Mỗi khi đến ngày lễ tết, họ đến siêu thị mua, hoặc cả gia đình đến ăn ở nhà hàng. Cho dù là ở nông thôn, nơi lưu giữ tập quán ăn sủi cảo, nay cũng ngày một ít đi.

7 món canh tráng dương mùa hè

8:47 AM Add Comment
Mùa hè, thời tiết nóng bức làm cơ thể luôn có cảm giác mệt mỏi, khó chịu... Đó là nguyên nhân chính khiến nhiều người ngại “yêu” vào thời gian này. Tuy nhiên, ngược lại với những gì người ta thường nghĩ, mùa hè mới chính là thời gian tuyệt vời của “chuyện ấy” nếu biết cách giữ sức bằng các món ăn sau:

» Những loại trái cây thay viagra
» Thực phẩm tốt cho sức khỏe tình dục
Canh rau mồng tơi nấu tôm: tôm tươi bóc vỏ bỏ đầu ướp hành muối xào săn chế nước dùng sôi cho rau mồng tơi sôi lại. Tác dụng: bổ dương cường thận.

Rau mồng tơi nấu bầu dục lợn: rau mồng tơi, rau dền tía mỗi thứ 1 nắm nấu với một đôi bầu dục để nguyên lớp mỡ và vỏ bọc (không bóc vỏ), cho gia vị, ăn nóng. Ăn xong uống nước trà gừng nóng sẽ tăng hiệu quả. Trước khi đi ngủ ăn 1 thìa vừng đen (đã rang thơm) nhai kỹ nhuyễn rồi nuốt. Xong uống 1 chén nước cơm rượu, càng có hiệu quả cao hơn. Chữa hoạt tinh, tinh xuất quá nhanh và sau giao hợp thường bị mệt mỏi đuối sức, xanh xao.

Bí đao nấu lộc nhung, trứng bồ câu: bí đao 100g, lộc nhung 5g, trứng bồ câu 5 quả lấy lòng đỏ, dầu, muối, gia vị. Bí đao giã nhuyễn, nhung thái mỏng ngâm rồi hấp. Tất cả đánh đều hấp chín ăn cách ngày 1 lần trong tháng. Tác dụng: chữa thận khí hư suy, lưng đau gối mỏi, suy giảm tình dục.

Canh mướp: mướp 1 quả, củ súng 10g (mướp phơi sương) thái nhỏ ngâm nước sôi, nấu súng lấy nước hòa vào nước mướp để uống. Tác dụng: chữa di tinh.

Canh hoa thiên lý: hoa thiên lý nấu với tôm hoặc tép tươi, khô. Tác dụng: tráng dương, tăng cường chức năng sinh dục.
Món ăn ngon: 7 món canh tráng dương mùa hè
Canh nấm kim châm, tôm nõn, rau cải: nấm kim châm tươi 100g, tôm nõn 50g, gia vị lá cải thìa 20g, nước dùng gà 750g, dầu rán, dầu thơm, muối, mỳ chính, hành, gừng. Nấm kim châm bỏ gốc rửa sạch, lá cải thìa rửa sạch thái sơ. Cho dầu vào chảo đun nóng, đổ tôm nõn, hành, gừng, lá cải vào xào qua rồi đổ nước dùng gà vào cùng với nấm kim châm, muối đun sôi. Cuối cùng nêm mỳ chính, dầu thơm là được. Tác dụng: chữa bệnh gan, nam nữ suy yếu tình dục.

Canh ngao nấu nấm kim châm: nấm kim châm 150g, ngao 300g, đậu phụ tươi 500g, hành hoa 15g, gừng thái mỏng 10g, mắm muối 5g, nước xương 500ml. Nấm kim châm bỏ gốc lấy phần trên rửa sạch, chần qua nước sôi pha muối vớt ra. Ngao cho vào nước muối rửa sạch bùn đất. Đậu phụ cắt miếng vuông 2cm. Nước canh xương cho vào nồi, đổ ngao và đậu phụ vào đun sau đó cho nấm kim châm và gừng vào. Khi ngao há miệng, nêm mắm muối, hạt tiêu, hành là được.

Nguồn: 7 món canh tráng dương mùa hè

Giải mã thói "ghiền" chụp ảnh thực phẩm trước khi ăn

6:10 PM Add Comment
Việc chụp ảnh các món ăn, đồ uống trước khi nhấm nháp chúng và cho đăng tải trên các trang mạng xã hội như Facebook, Twitter, Instagram ... hiện đã trở thành thói quen, thậm chí "nghi lễ" hàng ngày của nhiều người. Theo nghiên cứu mới, sở thích này sẽ giúp đối tượng cải thiện đáng kể cảm nhận về những thực phẩm ấy.

» Văn chương ẩm thực, còn đâu một thời vang bóng?

Các nhà nghiên cứu đến từ Trường quản lý Carlson, Đại học Minnesota (Mỹ) phát hiện, việc thực hiện bất kỳ "nghi lễ" nào, kể cả nâng cốc chúc mừng, sẽ giúp món ăn hay thực phẩm có hương vị thơm ngon hơn.

Theo họ, chụp một tấm ảnh trước khi "đánh chén" sẽ tạo hứng khởi cho bạn và kích thích các giác quan. Ở mức độ nào đó, người chụp ảnh thực phẩm sẽ cảm nhận được sự khác biệt, tạo động lực để họ tiếp tục việc làm này.

Chụp ảnh món ăn ngon
Nhóm nghiên cứu đã tiến hành 4 thí nghiệm khác nhau nhằm tìm hiểu xem, các "nghi lễ" đôi khi có vẻ khôi hài trước khi ăn hoặc uống thứ gì đó sẽ ảnh hưởng như thế nào tới cảm nhận hương vị của chúng.

Trong thí nghiệm đầu tiên, một số người tình nguyện nhận được yêu cầu ăn một thanh kẹo sôcôla với hướng dẫn: "Không bóc vỏ toàn bộ thanh sôcôla và bẻ đôi nó. Bóc vỏ một nửa và ăn hết. Sau đó mới bóc vỏ nửa còn lại để ăn". Tuy nhiên, những người tình nguyện khác đơn giản được yêu cầu thư giãn một lúc và ăn kẹo sôcôla bất kỳ khi nào họ muốn.

Kết quả cho thấy, những người thực hiện "nghi lễ" theo chỉ dẫn, đánh giá thanh kẹo sôcôla thơm ngon hơn và sẵn sàng trả thêm tiền cho nó so với nhóm còn lại.

Thí nghiệm thứ hai tái khẳng định kết quả của thí nghiệm đầu tiên, khi cho thấy các hành động bất chợt không nâng cao trải nghiệm ăn uống. Trong 2 thí nghiệm cuối cùng, nhóm nghiên cứu nhận thấy, sự trực tiếp tham gia của cá nhân vào một "nghi lễ" nào đó có tầm quan trọng bậc nhất, vì việc chứng kiến ai đó pha chế nước chanh một cách có phương pháp không làm món đồ uống này có hương vị thơm ngon hơn.

Thêm vào đó, các nhà nghiên cứu còn khám phá ra rằng, "sự hứng thú từ bên trong", nguyên nhân khiến mọi người bị cuốn hút vào những "nghi lễ" của họ, tạo ra những hiệu ứng tích cực của quá trình ấy đối với trải nghiệm món ăn.

Mặc dù các "nghi lễ" như trên thường diễn ra trước bữa ăn, nhưng các nhà nghiên cứu nhận định, chúng có thể phát huy tác dụng trong những tình huống khác. Họ đang nghĩ đến việc yêu cầu các bệnh nhân tham gia nghi lễ nào đó trước một cuộc phẫu thuật và sau đó đo lường cơn đau cũng như tốc độ phục hồi tổn thương của những người này hậu phẫu.


Chân giò nhồi thịt

6:50 PM Add Comment
Chân giò nhồi thịt hay còn gọi là chân giò nụ mị là một món “cổ” khá mất công và đòi hỏi sự khéo léo. Ngày nay rất ít người làm, nhất là khi jăm – bông, thịt nguội tràn ngập các chợ và siêu thị. Nhưng thưởng thức một món ăn ngon do chính tay mình làm vẫn có cái thú riêng của nó. Cả gia đình có thể cùng làm và thưởng thức, như một cách để giữ gìn ngọn lửa hạnh phúc.

Nguyên liệu:
Chân giò trước: 1 – 1,2 kg
Trứng vịt: 1 quả
Giò sống: 100 g
Bì lợn: 50 g
Nấm hương, mộc nhĩ: 5 g
Gia vị: Muối, mì chính, hạt tiêu, nước mắm, hành khô, hành (kiệu) muối, cà chua, cà rốt, rau mùi, ớt tươi, dây buộc.

Món ăn ngon: Chân giò nhồi thịt
Cách làm:
Chân giò lợn sơ chế sạch, rút xương lấy phần da để riêng. Phần còn lại lọc lấy thịt, lạng miếng mỏng vừa – thái chân hương, ướp tiêu, chút gia vị. Phi thơm hành khô, trút thịt vào xào nhanh tay, chín tới, bắc ra để nguội.

Trứng vịt tráng mỏng vừa, thái vuông. Mộc nhĩ, nấm hương sơ chế sạch, thái làm 2 – 3. Bì lợn sơ chế sạch, luộc chín, thái chỉ.

Thịt, giò sống, mộc nhĩ, nấm hương, bì lợn đã xào và trứng tráng trộn đều, nhồi vào chân giò đã lồng sẵn dây, buộc kín cho vào hấp khoảng 40 – 50 phút, lấy ra để nguội, thái miếng mỏng vừa, bày vào đĩa. Dùng các loại rau củ quả trang trí.

Món ăn ngon hơn khi dùng chung với hành kiệu muối chua và nước mắm, hạt tiêu.

» Chân giò nấu giả cầy